top of page

Dạy con nói ra mong muốn của mình

Gần đây, Sung có giai đoạn bố mẹ hỏi không trả lời, im im đợi bố mẹ đoán ý, đúng thì gật đầu, không thì dỗi dỗi.😂


Mình nhận ra là con thấy việc "dỗi" có vẻ hay hay, nhất là có đồng chí bố "à thôi, bố thương bố thương" rồi cưng nựng ôm ấp các kiểu.😄


Con thử trải nghiệm việc "dỗi" này và quan sát phản ứng của mọi người. Mình thấy ok, đó cũng là việc nên thử.


Tuy nhiên, có một bài học lớn hơn mình muốn hướng dẫn con ở đây: "Muốn gì thì phải nói."


"Sung ơi, tại sao bố mẹ hỏi mà con không trả lời?"

*im im


"Có phải là con muốn bla bla (thế này, thế kia) không?"

*gật đầu khi thấy đúng ý


"Ừ mẹ hiểu rồi nhé. Chuyện này xong."


"Thế bây giờ mẹ giải thích cho con chuyện này con nghe mẹ nói được không?"

*gật đầu


"Bố mẹ không thể nào biết chính xác con muốn gì đâu con ạ. Vì đấy là suy nghĩ trong đầu của con, không phải trong đầu của bố mẹ."


"Con đang nghĩ, đang muốn cái gì đó thì nó xuất phát từ trong đầu con đấy. Con thấy đúng không?"

*gật gật


"Nếu con không nói ra thì có thể là bố mẹ mãi không biết và không giúp con được đâu. Mặc dù bố mẹ yêu con và muốn giúp con."

*vẫn im lặng, hơi trầm tư


"Thế nên là nếu con chờ mãi mà bố mẹ không biết, con có thấy buồn không?"

*gật gật


"Ừ thế lần sau con muốn gì thì con nói ra cho bố mẹ biết nhé. Như thế thì nhanh hơn đấy, mà con cũng không phải buồn nữa."

*gật tiếp (xời, tôi nói phải củ cải cũng nghe nữa là con tôi😆)


"Thế bây giờ mẹ hỏi nhé: Bây giờ con muốn đi chơi với bố mẹ hay là ở nhà?" (ví dụ)

*đã hết dỗi "Con muốn đi chơi".

(lại vui vẻ líu lo như chưa từng có cuộc dỗi nào😆)


Mỗi một lần cảm thấy cần hướng dẫn con bài học nào đó, mình đều nghĩ cách để nói chuyện như thế.

Chỉ cần thông qua ánh mắt và cú gật đầu đầu tiên là mình biết cơ hội đến rồi. Cảm xúc dữ dội đã qua đi, bây giờ mình nói con sẽ hiểu và hợp tác.


Giữa mình và Sung luôn có những bài học và nguyên tắc được bồi đắp, vận hành từng chút một như thế.


Bố nó hay bảo: "Nó chỉ nghe mỗi mẹ, bố nói chẳng bao giờ nghe." (ý rằng ở với ai nhiều thì nghe người ấy)


Nhưng mình không phục nha: "Con không phải nghe lời nói của mẹ, mà con nghe lý lẽ của mẹ".


Lý lẽ rõ ràng, thuyết phục và tôn trọng thì con sẽ nghe.


Thử tưởng tượng, là mẹ thật đấy, nhưng lúc nào cũng quát tháo, áp đặt, mắng mỏ thì đứa trẻ có nghe không, có gật đầu không?


Kể cả nếu có, nhiều khả năng đó chỉ là cái gật đầu trong sợ hãi, cái gật đầu với mầm mống phản kháng dữ dội từ bên trong. Cái gật đầu rằng sau này lớn lên mình cũng chẳng bao giờ tìm về mẹ mình để giãi bày sương gió trong cuộc đời nữa.


Hà Linh.

Comments


bottom of page